Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2020

Tôi không thích tiêu tiền

Với mức lương như vậy cùng với lựa chọn cuộc sống tối giản, ít đồ đạc, ý thức tiết kiệm được giáo dục từ gia đình thuở bé, tôi đảm bảo được cuộc sống của tôi ở mức trung bình. Tôi cũng như tác giả, thấy cả ngày trôi qua không cần đến tiền. Bình thường tôi mang cơm nhà đi ăn, tới văn phòng cũng chỉ ăn đồ tự nấu, uống cà phê tự pha, ăn thêm chuối mua ngoài chợ 25 nghìn đồng một kg. Quần áo tôi chỉ có đồng phục (công ty phát) và 4 bộ quần áo jean, 2 bộ đồ chạy thể dục, vài ba cái áo thun thích nhất, ngoài ra không sắm sửa gì thêm. Giày tôi có hai đôi mang đi làm và hai đôi chạy thể dục.

Tôi mua góp một chiếc xe máy, thuê ký túc xá công ty ở, đi làm cho gần. Công việc không bận rộn lắm, tôi thích công ty và hầu như ở cả ngày tại công ty nên cũng quen, không có nhu cầu ra ngoài trừ khi phải đi công tác. Tôi nhận thấy mình không hề có nhu cầu gì cho bản thân, từ váy áo, túi xách, giày, làm đẹp, trang điểm, tất cả đều không làm tôi thấy hứng thú. Ban đầu tôi chọn tập thể dục trong phòng gym, rồi phát hiện mình yêu thích chạy bộ ngoài công viên hơn nên chọn tập thể dục ngoài công viên.

Chi phí cho bản thân chỉ vào khoảng 3 triệu đồng mỗi tháng, bao gồm ăn uống, tiền phòng ký túc xá, mỹ phẩm. Điện thoại, xăng xe, đồng phục của tôi do công ty chi trả. Mỗi tháng sau khi nhận lương, tôi chuyển hết về cho bố mẹ tiêu xài, sắm sửa, dư thì cất dùm, chỉ giữ lại cho mình 3 triệu chi phí cá nhân. Tôi không dùng mạng xã hội, không có nhiều mối quan hệ bạn bè cũng như không thân thiết với bà con họ hàng. Tôi vốn xinh gái và trẻ hơn tuổi rất nhiều nên cũng khá nhiều người thích và tán tỉnh. Tôi xác định không cần đời sống hôn nhân, cũng chưa tìm thấy dịch thuật ai tốt như ý mình, xác định ở vậy tới cuối đời không cần đàn ông.

Gần đây, tôi thấy sức khỏe giảm sút (tôi phẫu thuật khối u ác tính cách đây 3 năm), luôn thấy buồn, mất phương hướng, mất động lực làm việc, chỉ xem tiền là trách nhiệm phải kiếm cho bố mẹ, đời sống sinh lý hoàn toàn thiếu thốn. Rõ ràng tôi đang bị trầm cảm, chỉ thấy vui khi chạy bộ và viết lách. Tôi thường viết để giải tỏa tâm tư mà không cho ai đọc. Tôi cũng sợ đủ thứ: đám đông, dịch bệnh, những cuộc điện thoại lạ, ngại phải giao tiếp thảo mai với sếp và đồng nghiệp, sợ chạy xe máy, sợ di chuyển ra ngoài đường... Khi không làm việc, tôi không nhận những cuộc điện thoại từ số lạ.

Có lẽ tôi bị stress nặng mà không hề hay biết. Stress thật sự khủng khiếp, như một bạn đã nói: "Nó khiến con người ta thấy mình hoàn toàn cô độc ở cõi hư vô với nỗi buồn khủng khiếp, đến mức bạn luôn muốn tự sát". Tôi chưa tới nỗi vậy nhưng luôn thích ở một mình trong im lặng. Tôi thấy thoải mái nhất, sung sướng nhất là được ở một mình trong không gian yên tĩnh. Không hiểu sao tôi chỉ thấy an toàn, thoải mái, được là chính mình khi ở một mình. Những tuần không về nhà, tôi thường nhốt mình trong phòng ký túc xá, hoàn toàn không cần ra ngoài mua sắm hay giao tiếp với ai. Tôi viết, nghe nhạc và xem phim, thực sự đó là những ngày tôi thấy thoải mái nhất. Có ai đang có cuộc sống dị biệt giống tôi không?

Bạn thân khuyên tôi tìm kiếm tình yêu nhưng tôi không còn thấy tin vào nó nữa, nhìn đâu cũng chỉ thấy đàn ông xấu. Trong quá khứ, tôi từng bị lừa tình, bị phụ bạc, bị kẻ thứ ba ghen ngược và chửi bới mà không thể kháng cự được.

Tôi chia sẻ thật lòng ra đây, cũng là thêm cho mọi người một góc nhìn về những người cảm thấy hoàn toàn cô độc giữa Sài Gòn như tôi. Tôi không biết đó có phải là một cuộc sống bình thường của một người phụ nữ bình thường?

Quỳnh

Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét